“Quả Phụ Tướng (DungHoangPham)” là một ca khúc mang màu sắc sử thi, cổ trang, kể về nỗi lòng và sự hy sinh cao cả của người phụ nữ (vợ tướng) ở hậu phương. Bài hát diễn tả sự cô đơn, nỗi nhớ và sự kiên cường của người vợ phải gánh vác gia đình, chờ đợi người chồng đi chinh chiến.
Lời Bài Hát Quả Phụ Tướng
Khóc than với trời, sao ông quá bất công
Kiếp duyên này vẫn chưa trọn đã hoá hư không
Gói khăn tiễn người, chinh chiến chốn sơn khê
Ngờ đâu đây là lần cuối đi mãi chẳng về
Ngậm ngùi ngăn khoé mi lăn dài, duyên số đã an bài
Để người đi không phải lưu luyến người ở lại
Phận hồng nhan quyết tâm thay chồng
Che nỗi đau trong lòng
Từ lầu hoa mang hận căm ra chốn sa trường
Trút lớp thanh y, khoác lên thân ngọc chiếc chiến bào
Đằng đông gió giông ngút ngàn
Đoạn trường vang thấu tận trời cao
Tiếp bước ta đi, biết rằng sẽ không thể trở lại
Giọt lệ tuôn rơi, nước mắt ta tuôn trào bờ mi
Ngậm ngùi ngăn khoé mi lăn dài, duyên số đã an bài
Để người đi không phải lưu luyến người ở lại
Phận hồng nhan quyết tâm thay chồng
Che nỗi đau trong lòng
Từ lầu hoa mang hận căm ra chốn sa trường
Trút lớp thanh y, khoác lên thân ngọc chiếc chiến bào
Đằng đông gió giông ngút ngàn
Đoạn trường vang thấu tận trời cao
Nếu lỡ hôm nay không gặp may nằm xuống nơi này
Giọt lệ tuôn rơi, nước mắt ta tuôn trào bờ mi
Dẫu bước ta đi chẳng còn nơi nào để trở lại
Ở đây có chăng kiếp người, chẳng hoài than số trời đã ban
Nếu lỡ hôm nay không gặp may nằm xuống nơi này
Đấy là ý trời cho chúng ta lại được bên nhau
MV – Quả Phụ Tướng
Hợp Âm Quả Phụ Tướng
[Cmaj7] Khóc than với trời sao [D] ông quá bất côngKiếp [Bm] duyên này vẫn chưa trọn đã hoá [Em] hư không
[Cmaj7] Gói khăn tiễn người chinh [D] chiến chốn sơn khêNgờ [Bm7] đâu đây là lần cuối đi mãi [Em] chẳng về
Ngậm ngùi [C] ngăn khoé mi lăn dài
[D] Duyên số đã an bàiĐể người [Bm7] đi không phải lưu luyến người [Em] ở lại
Phận hồng [C] nhan quyết tâm thay chồng
[D] Che nỗi đau trong lòngTừ lầu [Bm7] hoa mang hận căm ra chốn [Em] sa trường
Trút lớp thanh [C] y khoác lên thân ngọc chiếc [D] chiến bào
Đằng đông gió giông ngút [Bm7] ngàn đoạn trường vang thấu tận trời [Em7] cao
Tiếp bước ta [C] đi biết rằng sẽ không thể [D] trở lại
Giọt lệ tuôn [Bm7] rơi nước mắt ta tuôn trào [Em] bờ mi
Ngậm ngùi [C] ngăn khoé mi lăn dài
[D] Duyên số đã an bàiĐể người [Bm7] đi không phải lưu luyến người [Em] ở lại
Phận hồng [C] nhan quyết tâm thay chồng
[D] Che nỗi đau trong lòngTừ lầu [Bm7] hoa mang hận căm ra chốn [Em] sa trường
Trút lớp thanh [C] y khoác lên thân ngọc chiếc [D] chiến bào
Đằng đông gió giông ngút [Bm7] ngàn đoạn trường vang thấu tận trời [Em7] cao
Nếu lỡ hôm [C] nay không gặp may nằm xuống [D] nơi này
Giọt lệ tuôn [Bm7] rơi nước mắt ta tuôn trào [Em] bờ mi
Dẫu bước ta [C] đi chẳng con nơi nào để [D] trở lại
Ở đây có chăng kiếp [Bm7] người chẳng hoài than số trời [Em] đã ban
Nếu lỡ hôm [C] nay không gặp may nằm xuống [D] nơi này
Đấy là ý [Bm7] trời cho chúng ta lại được [Em] bên nhau
“Quả Phụ Tướng“ khép lại bằng cảm xúc kiên cường, cao cả nhưng chất chứa sự buồn bã, nhẫn nhục. Nó tôn vinh sự hy sinh thầm lặng của người phụ nữ trong chiến tranh, không chỉ là nỗi cô đơn chờ chồng mà còn là trách nhiệm giữ vững niềm tin. Cái kết mang tính bi tráng, thể hiện vẻ đẹp của sự chịu đựng và tình yêu nước sâu sắc.


