“Lớn Rồi Còn Khóc Nhè (Trúc Nhân)” là một bản Pop/Ballad giàu cảm xúc, là lời nhắn gửi đầy yêu thương và bao dung từ người mẹ, hoặc từ một người lớn tuổi hơn dành cho con, em mình. Bài hát nói về những áp lực, tổn thương trong cuộc sống mà ai cũng phải trải qua, và khẳng định dù lớn vẫn có quyền yếu đuối và có một nơi để nương tựa.
Lời Bài Hát Lớn Rồi Còn Khóc Nhè
VERSE:
Ngày thơ bé có cánh đồng, trưa nắng bên bờ sông
Ngày tôi chưa biết vâng lời, chỉ biết chơi và cười
lời mẹ nói không nghe cho rằng luôn khắt khe
Mẹ nói “Con trai đừng khóc nhè!”
VERSE+:
Ngu ngơ chạy theo đám bạn tôi đàn ca
Ấy thế mà khiếu văn nghệ nhất nhà
Bạn bè cố bao che câu nào cũng dễ nghe
Nó nói hay hơn lời của Mẹ
CHORUS:
Tôi ôm đàn và hát
Đi xa cùng Bè bạn
Ước mơ con là vòng quanh thế gian
Tôi vô tình là thế
Hay quên gọi về Mẹ
Ước mơ của mẹ là thấy con về
HOOK 1:
Tôi ôm đàn và hát
Đi xa cùng Bè bạn
Ước mơ con là vòng quanh thế gian
Tôi vô tình là thế
Hay quên gọi về Mẹ
Ước mơ của mẹ là thấy con về
VERSE:
Rồi tôi xơ xác đi nhiều khi mới quen người yêu
Thời tôi mới biết đi làm, em cứ hay càm ràm
Người yêu nói tôi nghe tuy lời hơi khó nghe
Em nói hay hơn lời của Mẹ
VERSE+:
Thấm thoát lại thấy tôi chẳng thiếu điều chi
Lắm lúc lại thấy tôi chẳng có gì
Phải chăng lớn khôn hơn hay càng ngu ngốc hơn?
Tôi muốn nghe thêm lời của Mẹ
CHORUS:
Tôi ôm đàn và hát
Đi xa cùng Bè bạn
Ước mơ con là vòng quanh thế gian
Tôi vô tình là thế
Hay quên gọi về Mẹ
Ước mơ của mẹ là thấy con về
HOOK 2:
Tôi ôm đàn và hát
Đi xa cùng Bè bạn
Ước mơ con là vòng quanh thế gian
Tôi vô tình là thế
Hay quên gọi về Mẹ
Ước mơ của mẹ là thấy con về
(lặp lại lần nữa)
VERSE ENDING:
Giờ tôi nhớ những cánh đồng, trưa nắng bên bờ sông
Giờ tôi mới biết vâng lời, yêu lắm khi Mẹ cười
Giờ tôi muốn lắng nghe, cho dù lời khắt khe
Không biết bao lâu còn có Mẹ
ENDING:
Ngày thơ bé ngu ngơ ai chẳng hay khóc nhè
Nay lớn cớ sao lại khóc nhè…
MV – Lớn Rồi Còn Khóc Nhè
Hợp Âm Lớn Rồi Còn Khóc Nhè
Ngày thơ [Bb] bé có cánh [Gm] đồng, trưa nắng [C] bên bờ sông [Dm]
Thời tôi [Bb] chưa biết vâng [C] lời, chỉ biết [F] chơi và cười
Lời mẹ [Bb] nói không [Gm] nghe cho [C] rằng luôn khắt [Dm] khe
Mẹ [Bb] nói “Con [C] trai đừng khóc [F] nhè”.
Ngu ngơ chạy [Bb] theo đám [Gm] bạn tôi [C] đàn ca [Dm]
Ấy thế mà [Bb] khiếu văn [C] nghệ nhất [F] nhà
Bạn bè [Bb] cố bao [Gm] che câu [C] nào cũng dễ [Dm] nghe
Nó [Bb] nói hay [C] hơn lời của [F] mẹ.
ĐK:
Tôi ôm [Bb] đàn và [Gm] hát đi xa [C] cùng bè [Dm] bạn
Ước [Bb] mơ con là vòng [C] quanh thế [F] gian
Tôi vô [Bb] tình là [Gm] thế hay quên [C] gọi về [Dm] mẹ
Ước [Bb] mơ của mẹ là [C] thấy con [F] về.
Tôi ôm [Bb] đàn và [Gm] hát đi xa [C] cùng bè [Dm] bạn
Ước [Bb] mơ con là vòng [C] quanh thế [F] gian
Tôi vô [Bb] tình là [Gm] thế hay quên [C] gọi về [Dm] mẹ
Ước [Bb] mơ của mẹ là [C] thấy con [F] về.
Rồi tôi [Bb] xơ xác đi [Gm] nhiều khi mới [C] quen người yêu [Dm]
Thời tôi [Bb] mới biết đi [C] làm, em cứ [F] hay càm ràm
Người yêu [Bb] nói tôi [Gm] nghe tuy [C] lời hơi khó [Dm] nghe
Em [Bb] nói hay [C] hơn lời của [F] mẹ.
Thấm thoát lại [Bb] thấy tôi [Gm] chẳng thiếu [C] điều chi [Dm]
Lắm lúc lại [Bb] thấy tôi [C] chẳng có [F] gì
Phải chăng [Bb] lớn khôn [Gm] hơn hay [C] càng ngu ngốc [Dm] hơn?
Tôi [Bb] muốn nghe [C] thêm lời của [F] mẹ.
ĐK:
Tôi ôm [Bb] đàn và [Gm] hát đi xa [C] cùng bè [Dm] bạn
Ước [Bb] mơ con là vòng [C] quanh thế [F] gian
Tôi vô [Bb] tình là [Gm] thế hay quên [C] gọi về [Dm] mẹ
Ước [Bb] mơ của mẹ là [C] thấy con [F] về.
Tôi ôm [Bb] đàn và [Gm] hát đi xa [C] cùng bè [Dm] bạn
Ước [Bb] mơ con là vòng [C] quanh thế [F] gian
Tôi vô [Bb] tình là [Gm] thế hay quên [C] gọi về [Dm] mẹ
Ước [Bb] mơ của mẹ là [C] thấy con [F] về.
* Giờ tôi [Bb] nhớ những cánh [Gm] đồng, trưa nắng [C] bên bờ sông [Dm]
Giờ tôi [Bb] mới biết vâng [C] lời, thương lắm [F] khi mẹ cười
Giờ tôi [Bb] muốn lắng [Gm] nghe, cho [C] dù lời khắt [Dm] khe
Không [Bb] biết bao [C] lâu còn có [F] mẹ.
Ngày thơ [Bb] bé ngu [Gm] ngơ ai [C] chẳng hay khóc [Dm] nhè
Nay [Bb] lớn cớ [C] sao lại khóc [F] nhè.
“Lớn Rồi Còn Khóc Nhè“ khép lại bằng cảm giác ấm áp, được an ủi và sự nhẹ nhõm. Nó truyền tải một thông điệp nhân văn sâu sắc: dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, gia đình và tình thân vẫn là nơi duy nhất ta có thể quay về để được vỗ về, chấp nhận mọi khuyết điểm. Cái kết này là sự chữa lành cho mọi tâm hồn đang mệt mỏi.


